Vài tuần rồi không gặp thằng bạn, hôm nay gặp lại, mà có cái lạ, hễ gặp
là nói chuyện, cãi nhau đủ thứ từ trên trời dưới đất, mà câu chuyện hôm
nay tôi phải nâng tầm cái sự phục vụ tận tâm lên thành nghệ thuật phục vụ.
Ngồi dưới gốc cây bàng trước quán cafe mang đi của nó mà chợt nhớ đến cái thị trường chứng khoán khi xưa còn sơ khai, cũng bắt đầu dưới gốc cây với một nhóm người. Chợt tôi hỏi, mày có cái bí quyết gì thấy quán kỳ này có vẻ đông hơn trước, đụng ngay cái nỗi lòng của nó, thế là nó huyên thuyên một tràng. Nó nói: em mà sang quán này cho người khác thì đừng hòng mà người ta bán đông được, em bao thầu khách nguyên cái khu này, họ thích uống gu gì, uống ngọt hay đắng, thích nghe nhạc gì, ngồi ở góc nào .... từng người một em đều nhớ hết. Vì thế mà khách thích đến quán thường xuyên, mặc dù quán rất nhỏ. Nó lại huyên thuyên, em kể anh nghe câu chuyện này - CÂU CHUYỆN CÁI ẤM TRÀ.
Bệnh viện Ung Bướu cách đây 200 m, mà khách trong bệnh viện ra toàn là những người đi nuôi bệnh, họ chỉ ở đó vài tuần hay vài tháng là cùng. Mới đầu thì chưa có khách nào tới uống, vì họ chưa biết, nhưng sau đó họ biết được quán cafe rang xay cách đó 200m (họ thích cafe sạch). Lần đầu mua cafe họ nói cho cafe ít đường, em hỏi họ ở đâu? Họ mới nói là đi nuôi người bệnh. Em suy đoán là họ uống để thức khuya, uống ít đường cho đỡ buồn ngủ. Thế là em pha cho họ bình trà ngon và cho họ mượn luôn cái ấm trà, họ nói không sợ mất à. Em nói: đâu có sao anh, mất cũng không sao, nhưng mai anh ráng đem ra cho em nha, em chỉ có hai cái ấm thôi. Thế là sáng hôm sau, người khách đó dẫn thêm 5 khách khác đến uống nữa, tiếng lành đồn xa, thế là càng ngày càng nhiều người biết đến quán của nó, nó khoái chí ngồi huyên thuyên. Anh thấy đó, chỉ có em mới làm tốt chuyện này thôi. Tôi gật gù, bái phục, bái phục.
Trong kinh doanh có những hành động rất nhỏ, nhưng kết quả thì vô cùng to lớn, lấy được trái tim của khách hàng. Đây cũng là lý do tại sao quán càng ngày càng đông. Vậy tôi có đáng nâng cái hành động PHỤC VỤ này lên tầm NGHỆ THUẬT KHÔNG?
Ngồi dưới gốc cây bàng trước quán cafe mang đi của nó mà chợt nhớ đến cái thị trường chứng khoán khi xưa còn sơ khai, cũng bắt đầu dưới gốc cây với một nhóm người. Chợt tôi hỏi, mày có cái bí quyết gì thấy quán kỳ này có vẻ đông hơn trước, đụng ngay cái nỗi lòng của nó, thế là nó huyên thuyên một tràng. Nó nói: em mà sang quán này cho người khác thì đừng hòng mà người ta bán đông được, em bao thầu khách nguyên cái khu này, họ thích uống gu gì, uống ngọt hay đắng, thích nghe nhạc gì, ngồi ở góc nào .... từng người một em đều nhớ hết. Vì thế mà khách thích đến quán thường xuyên, mặc dù quán rất nhỏ. Nó lại huyên thuyên, em kể anh nghe câu chuyện này - CÂU CHUYỆN CÁI ẤM TRÀ.
Bệnh viện Ung Bướu cách đây 200 m, mà khách trong bệnh viện ra toàn là những người đi nuôi bệnh, họ chỉ ở đó vài tuần hay vài tháng là cùng. Mới đầu thì chưa có khách nào tới uống, vì họ chưa biết, nhưng sau đó họ biết được quán cafe rang xay cách đó 200m (họ thích cafe sạch). Lần đầu mua cafe họ nói cho cafe ít đường, em hỏi họ ở đâu? Họ mới nói là đi nuôi người bệnh. Em suy đoán là họ uống để thức khuya, uống ít đường cho đỡ buồn ngủ. Thế là em pha cho họ bình trà ngon và cho họ mượn luôn cái ấm trà, họ nói không sợ mất à. Em nói: đâu có sao anh, mất cũng không sao, nhưng mai anh ráng đem ra cho em nha, em chỉ có hai cái ấm thôi. Thế là sáng hôm sau, người khách đó dẫn thêm 5 khách khác đến uống nữa, tiếng lành đồn xa, thế là càng ngày càng nhiều người biết đến quán của nó, nó khoái chí ngồi huyên thuyên. Anh thấy đó, chỉ có em mới làm tốt chuyện này thôi. Tôi gật gù, bái phục, bái phục.
Trong kinh doanh có những hành động rất nhỏ, nhưng kết quả thì vô cùng to lớn, lấy được trái tim của khách hàng. Đây cũng là lý do tại sao quán càng ngày càng đông. Vậy tôi có đáng nâng cái hành động PHỤC VỤ này lên tầm NGHỆ THUẬT KHÔNG?