Tiếp theo loạt bài tôi viết trước đây, tôi chỉ đưa ra những tấm gương từ hay bàn tay trắng trở thành triệu phú.
Trước hết, tôi muốn đặt câu hỏi là tại sao người Miền Bắc, Miền Trung khi vô miền nam lập nghiệp lại thành công lớn?
Thật ra khi nở quê nhà họ rất khó khăn, đôi khi không có một cục đất để mà chọi chim, chính vì điều này mà họ đã định hình cho mình một cái tư duy là khi vào Miền Nam là bằng mọi giá phải thành danh thì mới quay trở về. Đó là một sự cam kết một quyết tâm trên con đường làm giàu của họ, vì vậy họ rất chịu khó và tiết kiệm.
Câu chuyện của ông Chủ Tập Đoàn Đất Xanh.
Khi xưa, khi vào Miền Nam anh chỉ từ hai bàn tay trắng, làm đủ thứ nghề, từ bán chè bán xôi, bán nước ngọt thuê cho người khác rồi tích lũy từng đồng để làm riêng cho mình cũng bán chè, bán xôi. Thời đó, anh quan sát thấy người ta làm cò đất kiếm được nhiều tiền, thế là anh cũng tập tành lao đầu vào "kiếm cơm", được một thời gian anh tích lũy kha khá và anh đã tạo lập được cho mình một công ty. Trong một lần anh đi lấy sản phẩm của một Chủ Đầu Tư, thì bên Chủ Đầu Tư từ chối khéo, nói anh không đủ năng lực và tầm quy mô nên không thể phân phối, nhưng thuyết phục Chủ Đầu Tư và anh cam kết là: nếu trong thời gian quy định anh không phân phối hết, anh sẽ đền gấp 5 lần. Với sự quyết tâm như vậy, anh đã phân phối thành công dự án. Không dừng lại ở đó, anh suy nghĩ công ty mình rất nhỏ và chưa có uy tín, vì vậy cạnh tranh với các công ty lớn ở cái đất Sài Thành này không nổi. Vì vậy, anh mở lối đi riêng, tạo sự khác biệt, anh chuyển hướng về Bình Dương. Tại đây, anh đã tạo nên cơn sốt đất Bình Dương và anh đã thắng lợi lớn. Không như những doanh nghiệp khác, tạm hài lòng với mình, thì trên đà thắng lợi đó, anh đã đi thu hút nhiều nhân tài về làm việc cho anh và đẩy nhanh tốc độ mở rộng hệ thống Đất Xanh khắp Toàn Quốc bằng cách góp vốn cổ phần và điều hành ngay cái Trung Tâm vừa mới mở, cái hay ở đây là khi người góp vốn cổ phần đó vì có cổ phần của mình và mình phải chịu trách nhiệm trên số vốn của mình nên phải è cổ ra mà làm. Quy mô càng ngày càng bành trướng nên khách hàng thấy yên tâm mà lựa chọn đầu tiên phải là Đất xanh vì vậy mà chỉ trong vòng có tám năm từ ngày thành lập số vốn của anh đã tăng lên hàng ngàn tỉ đồng.
Câu chuyện về Doanh nhân Bạch Thái Bưởi nổi tiếng một thời đất Sài Thành cũng tương tự như trên, cũng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nhưng nhờ giỏi xoay vòng vốn và ngoại giao nên anh ta trở thành hãng tàu buôn lớn nhất thời bấy giờ, đánh bật hãng của người Hoa, người Pháp qua một bên.
Câu chuyện về Honda, Huyndai cũng bắt đầu đi làm thuê từ một xưởng cơ khí và nhờ sự đam mê và tư duy hệ thống mà hiện nay Hoada, huyndai đã có mặt và nổi tiếng khắp thế giới trong vòng chưa đầy 20 năm.
Còn rất nhiều câu chuyện khác, tuy nhiên những gương thành công từ hai bàn tay trắng rất nhiều. Nhưng cái mấu chốt ở đây là bạn phải có ý chí, có ý niệm thành công, có một giấc mơ thật lớn, biết phát triển theo hệ thống và phải biết tiết kiệm. Đầu tiên là đi làm thuê hoặc làm cái gì đó để nhận huê hồng, đừng để cái tôi, cái mác của mình là người học này, học nọ hoặc con nhà giàu (xin nhấn mạnh, tiền có sẵn của cha mẹ không phải là giàu), mà không chịu làm những công việc bé nhỏ (việc nhỏ làm không được thì làm sao việc lớn làm được). Cố gắng đặt cái mốc thời gian và tiết kiệm được càng nhiều càng tốt, cơ hội đến là bung liền (đừng như một số người bây giờ, có đồng nào là sài hết đồng đó, có đồng nào là đi nhậu hết và lấy cớ là giao tiếp, điều này làm mất thời gian của bạn vì khi cơ hội đến bạn đâu có đồng nào đâu mà đầu tư, bạn đi mượn cũng không ai cho mượn vì lịch sử của bạn là đâu biết làm ăn, ăn chơi mà hoặc có đồng nào tiêu hết đồng đó, cái thói quen này khó mà sửa, vì vậy đâu ai dại gì mà đi cho mượn. Cái này vô tình làm khó mình cả đời vì phải đi làm thuê, mà làm thuê thì bị chửi, bị đi đúng giờ, bị không đủ tiền cho con cái, con cái cũng vì thế mà buồn...).
Khi cơ hội đến, bung những đồng tiền của mình tiết kiệm được mà mở cái cơ sở làm ăn đầu tiên, dốc hết tâm huyết vào đó, xây dựng cái thương hiệu, xây dựng cái sự khác biệt, xây dựng cái phong cách cho mình. Khi công việc ổn thỏa rồi, bắt đầu ủy quyền cho nhân viên điều hành và tiếp tục tìm người cố vấn mở cái cơ cở thứ hai (bằng nhượng quyền, cổ đông, hợp tác, đầu tư ... tùy chiến lược lúc đó) theo hình mẫu cái đầu tiên và lần lượt như thế khắp các tỉnh thành. Vì sao phải hợp tác với người khác, bởi vì mình làm một mình, mình không đủ tiền. Thứ hai hợp tác với người khác để họ có trách nhiệm hơn với cái cơ sở mình lập ra, họ dốc hết sức mà làm. Thứ ba là cái thương hiệu của mình bành trướng khắp nơi (cái gì lớn là người khác cũng chú ý hơn).
Tới đây thì cái bài viết từ tay trắng hay còn gọi là không có đồng nào trở thành triệu phú. Vậy ai có ý lực làm giàu thì lên ngay cho mình cái kế hoạch 1-5 năm. Bỏ hết cái tôi, cái mác bấy lâu nay mình cứ khư khư giữ lấy. Bỏ lại quá khứ sau lưng và làm lại từ đầu. Đừng than vãn, đừng đổ thừa nữa, đừng chán nản nữa, đừng làm biếng và ngồi thừ ra đó hay lết hết quán cafe này đến quán cafe nọ nữa, 60 tuổi như ông già KFC vẩn còn chưa muộn và vẫn giàu như những triệu phú khác, hãy đứng lên và làm ngay, bất cứ ngành nghề nào cũng có cái hay cho bạn làm, bạn phải làm tốt nhất trong cái ngành nghề đó, bạn sẽ chiến thắng. Chúc thành công.
Trước hết, tôi muốn đặt câu hỏi là tại sao người Miền Bắc, Miền Trung khi vô miền nam lập nghiệp lại thành công lớn?
Thật ra khi nở quê nhà họ rất khó khăn, đôi khi không có một cục đất để mà chọi chim, chính vì điều này mà họ đã định hình cho mình một cái tư duy là khi vào Miền Nam là bằng mọi giá phải thành danh thì mới quay trở về. Đó là một sự cam kết một quyết tâm trên con đường làm giàu của họ, vì vậy họ rất chịu khó và tiết kiệm.
Câu chuyện của ông Chủ Tập Đoàn Đất Xanh.
Khi xưa, khi vào Miền Nam anh chỉ từ hai bàn tay trắng, làm đủ thứ nghề, từ bán chè bán xôi, bán nước ngọt thuê cho người khác rồi tích lũy từng đồng để làm riêng cho mình cũng bán chè, bán xôi. Thời đó, anh quan sát thấy người ta làm cò đất kiếm được nhiều tiền, thế là anh cũng tập tành lao đầu vào "kiếm cơm", được một thời gian anh tích lũy kha khá và anh đã tạo lập được cho mình một công ty. Trong một lần anh đi lấy sản phẩm của một Chủ Đầu Tư, thì bên Chủ Đầu Tư từ chối khéo, nói anh không đủ năng lực và tầm quy mô nên không thể phân phối, nhưng thuyết phục Chủ Đầu Tư và anh cam kết là: nếu trong thời gian quy định anh không phân phối hết, anh sẽ đền gấp 5 lần. Với sự quyết tâm như vậy, anh đã phân phối thành công dự án. Không dừng lại ở đó, anh suy nghĩ công ty mình rất nhỏ và chưa có uy tín, vì vậy cạnh tranh với các công ty lớn ở cái đất Sài Thành này không nổi. Vì vậy, anh mở lối đi riêng, tạo sự khác biệt, anh chuyển hướng về Bình Dương. Tại đây, anh đã tạo nên cơn sốt đất Bình Dương và anh đã thắng lợi lớn. Không như những doanh nghiệp khác, tạm hài lòng với mình, thì trên đà thắng lợi đó, anh đã đi thu hút nhiều nhân tài về làm việc cho anh và đẩy nhanh tốc độ mở rộng hệ thống Đất Xanh khắp Toàn Quốc bằng cách góp vốn cổ phần và điều hành ngay cái Trung Tâm vừa mới mở, cái hay ở đây là khi người góp vốn cổ phần đó vì có cổ phần của mình và mình phải chịu trách nhiệm trên số vốn của mình nên phải è cổ ra mà làm. Quy mô càng ngày càng bành trướng nên khách hàng thấy yên tâm mà lựa chọn đầu tiên phải là Đất xanh vì vậy mà chỉ trong vòng có tám năm từ ngày thành lập số vốn của anh đã tăng lên hàng ngàn tỉ đồng.
Câu chuyện về Doanh nhân Bạch Thái Bưởi nổi tiếng một thời đất Sài Thành cũng tương tự như trên, cũng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nhưng nhờ giỏi xoay vòng vốn và ngoại giao nên anh ta trở thành hãng tàu buôn lớn nhất thời bấy giờ, đánh bật hãng của người Hoa, người Pháp qua một bên.
Câu chuyện về Honda, Huyndai cũng bắt đầu đi làm thuê từ một xưởng cơ khí và nhờ sự đam mê và tư duy hệ thống mà hiện nay Hoada, huyndai đã có mặt và nổi tiếng khắp thế giới trong vòng chưa đầy 20 năm.
Còn rất nhiều câu chuyện khác, tuy nhiên những gương thành công từ hai bàn tay trắng rất nhiều. Nhưng cái mấu chốt ở đây là bạn phải có ý chí, có ý niệm thành công, có một giấc mơ thật lớn, biết phát triển theo hệ thống và phải biết tiết kiệm. Đầu tiên là đi làm thuê hoặc làm cái gì đó để nhận huê hồng, đừng để cái tôi, cái mác của mình là người học này, học nọ hoặc con nhà giàu (xin nhấn mạnh, tiền có sẵn của cha mẹ không phải là giàu), mà không chịu làm những công việc bé nhỏ (việc nhỏ làm không được thì làm sao việc lớn làm được). Cố gắng đặt cái mốc thời gian và tiết kiệm được càng nhiều càng tốt, cơ hội đến là bung liền (đừng như một số người bây giờ, có đồng nào là sài hết đồng đó, có đồng nào là đi nhậu hết và lấy cớ là giao tiếp, điều này làm mất thời gian của bạn vì khi cơ hội đến bạn đâu có đồng nào đâu mà đầu tư, bạn đi mượn cũng không ai cho mượn vì lịch sử của bạn là đâu biết làm ăn, ăn chơi mà hoặc có đồng nào tiêu hết đồng đó, cái thói quen này khó mà sửa, vì vậy đâu ai dại gì mà đi cho mượn. Cái này vô tình làm khó mình cả đời vì phải đi làm thuê, mà làm thuê thì bị chửi, bị đi đúng giờ, bị không đủ tiền cho con cái, con cái cũng vì thế mà buồn...).
Khi cơ hội đến, bung những đồng tiền của mình tiết kiệm được mà mở cái cơ sở làm ăn đầu tiên, dốc hết tâm huyết vào đó, xây dựng cái thương hiệu, xây dựng cái sự khác biệt, xây dựng cái phong cách cho mình. Khi công việc ổn thỏa rồi, bắt đầu ủy quyền cho nhân viên điều hành và tiếp tục tìm người cố vấn mở cái cơ cở thứ hai (bằng nhượng quyền, cổ đông, hợp tác, đầu tư ... tùy chiến lược lúc đó) theo hình mẫu cái đầu tiên và lần lượt như thế khắp các tỉnh thành. Vì sao phải hợp tác với người khác, bởi vì mình làm một mình, mình không đủ tiền. Thứ hai hợp tác với người khác để họ có trách nhiệm hơn với cái cơ sở mình lập ra, họ dốc hết sức mà làm. Thứ ba là cái thương hiệu của mình bành trướng khắp nơi (cái gì lớn là người khác cũng chú ý hơn).
Tới đây thì cái bài viết từ tay trắng hay còn gọi là không có đồng nào trở thành triệu phú. Vậy ai có ý lực làm giàu thì lên ngay cho mình cái kế hoạch 1-5 năm. Bỏ hết cái tôi, cái mác bấy lâu nay mình cứ khư khư giữ lấy. Bỏ lại quá khứ sau lưng và làm lại từ đầu. Đừng than vãn, đừng đổ thừa nữa, đừng chán nản nữa, đừng làm biếng và ngồi thừ ra đó hay lết hết quán cafe này đến quán cafe nọ nữa, 60 tuổi như ông già KFC vẩn còn chưa muộn và vẫn giàu như những triệu phú khác, hãy đứng lên và làm ngay, bất cứ ngành nghề nào cũng có cái hay cho bạn làm, bạn phải làm tốt nhất trong cái ngành nghề đó, bạn sẽ chiến thắng. Chúc thành công.