Hổm rày, có quá nhiều bạn trẻ than phiền với tôi rằng:
- Làm việc sao cảm thấy áp lực kinh khủng.
- Sao chán làm việc quá, chỉ muốn ở nhà.
- Làm việc gì đâu mà tiền không đủ sài.
- Sao tôi không đủ thời gian.
... và danh sách cứ kéo dài ra những lời ta thán.
Vậy tại sao họ vẫn chấp nhận và cứ mãi lao đầu vào như con thiêu thân như thế.
- Địa vị.
- Tiền bạc
- Cơm áo gạo tiền.
- Hy vọng một điều gì đó từ cái công ty này.
- Muốn lấy kinh nghiệm rồi nhảy công ty khác.
....
Tuy nhiên họ đâu biết, tất cả từ LẬP TRÌNH TƯ DUY. Ngay từ ngồi trên ghế nhà trường, ngay từ còn sống trong môi trường gia đình, họ đã bị LẬP TRÌNH cái suy nghĩ là con phải ráng học và xin vào làm ở một cái công ty nào đó, rồi cưới vợ cho yên bề gia thất.
Đúng là, cái suy nghĩ này nó gậm nhấm con người ta kinh khủng. Họ đâu biết rằng, họ đang đi xây dựng ước mơ cho người khác, họ cũng đâu biết rằng họ được người ta cho cái địa vị, cho vài đồng lương rồi đặt ra cái quy chế khen thưởng khủng, ca tụng lên mây xanh, thế là họ thấy họ đã giỏi và chấp nhận cuộc sống như thế.
Cho đến một ngày, họ thấy cuộc đời quá bất công với họ, họ bị đuổi không thương tiếc, bị lấy tất cả lại. Đến lúc này thì họ chán đời...
- Làm việc sao cảm thấy áp lực kinh khủng.
- Sao chán làm việc quá, chỉ muốn ở nhà.
- Làm việc gì đâu mà tiền không đủ sài.
- Sao tôi không đủ thời gian.
... và danh sách cứ kéo dài ra những lời ta thán.
Vậy tại sao họ vẫn chấp nhận và cứ mãi lao đầu vào như con thiêu thân như thế.
- Địa vị.
- Tiền bạc
- Cơm áo gạo tiền.
- Hy vọng một điều gì đó từ cái công ty này.
- Muốn lấy kinh nghiệm rồi nhảy công ty khác.
....
Tuy nhiên họ đâu biết, tất cả từ LẬP TRÌNH TƯ DUY. Ngay từ ngồi trên ghế nhà trường, ngay từ còn sống trong môi trường gia đình, họ đã bị LẬP TRÌNH cái suy nghĩ là con phải ráng học và xin vào làm ở một cái công ty nào đó, rồi cưới vợ cho yên bề gia thất.
Đúng là, cái suy nghĩ này nó gậm nhấm con người ta kinh khủng. Họ đâu biết rằng, họ đang đi xây dựng ước mơ cho người khác, họ cũng đâu biết rằng họ được người ta cho cái địa vị, cho vài đồng lương rồi đặt ra cái quy chế khen thưởng khủng, ca tụng lên mây xanh, thế là họ thấy họ đã giỏi và chấp nhận cuộc sống như thế.
Cho đến một ngày, họ thấy cuộc đời quá bất công với họ, họ bị đuổi không thương tiếc, bị lấy tất cả lại. Đến lúc này thì họ chán đời...