![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHamrbIMgztaEsutLY5kYd4w0DutCul2hwoTYctkA0nHe7KL6YwOgibrCMGF58FVf9q3tddWqyB0ACOJ7_4RKb0fpUmbOAwp_0KRqetg44TtGVkVzPcFKfsUhELOD0awq0zgAY87DH9Hs/s320/coc.jpg)
Chỉ mất có 3 ngày lên kế hoạch và trang hoàng mua đồ là hoàn tất, nhanh cấp kỳ, Cóc cafe ra đời. Ngày khai trương, "thiên hạ" kéo nhau đến ầm ầm, phục vụ muốn bở hơi tai. SÁU SẬY chạy tới chạy lui alô rát cái cổ họng kiếm thêm mấy thằng sinh viên để phục vụ tạm. Trời đét ơi, tui đâu có lường hết được sao mà "thiên hạ" thất nghiệp nhiều quá dậy nè, chỉ có một buổi sáng thôi bán gần 400 ly rồi, chém ồn ào cả một góc phố.
Rồi "Thiên hạ" thấy Cóc cafe hay hay, làm ăn cũng được nên cũng về lập cho mình một cái cơ sở quán "Ếch cafe", "Nhái cafe", " Ễnh Ương cafe" ráng kiếm vài đồng cho vợ nó đi chợ, chứ không là chết hết cả đám. Nhưng sự đời đâu có ai ngờ, "Ếch cafe" ra đời ngày đầu cũng đông như Cóc cafe nhờ có bạn bè gần xa ủng hộ, nhưng rồi ngày thứ hai thứ ba rồi cứ tuột dần, tuột dần. "Ếch cafe" ngồi ngao ngán thở dài.
Vậy mới thấy ở đời nó có "CÁI DUYÊN", cái quán hủ tiếu đầu xóm nó nằm chen ngang giữa hai tiệm sửa xe, đen xì, vậy mà đông ơi là đông, không hiểu sao thiên hạ cứ chen chi ba cái chỗ đó, không có chỗ ngồi thiên hạ cũng ráng kéo vô ngồi, chen chen chúc chúc, vậy mà cứ vui, cười nói rôm rả. Còn cái quán xa xa cuối ngõ, trang hoàng sạch sẽ, chỗ ngồi thoáng mát, nhưng quán cứ lẹt đà lẹt đẹt vài người ra vô.
AI DA AI CÓ DUYÊN THÌ HƯỞNG VẬY, MỘT ĐỜI LÀM KINH DOANH NHƯNG TUI CŨNG CHẲNG HIỂU CHUYỆN GÌ NÓ XẢY MÔ TÊ.