Lúc xưa, ngồi bình luận chuyện thiên hạ:
- Nói thiệt nghe, tao thấy mày chẳng có cái quan điểm gì rõ ràng, thiên hạ nói gì cũng gật, cái gì cũng cười cười, đồ ba phải.
- Ngày nay, ai nói gì tôi cũng gật, chỉ cười cười. Ngồi ngẫm nghĩ lại, ủa sao lúc xưa mình phê phán thằng bạn mình, bây giờ mình lại như vậy vậy ta.
Thật ra tất cả như thế này, lúc xưa thì mình háo thắng, cái gì mình cũng muốn thể hiện là mình mạnh mẽ, mình phải có cái quan điểm rõ ràng, mình nghĩ lúc nào mình cũng đúng, nhìn Thiên hạ không ai bằng mình, thế là ra sức cãi, ra sức thể hiện ta đây là hiểu biết. Nhưng thực ra ta chả hiểu cái cóc khô gì hết.
Còn nay, chuyện đời dồn dập tới lui, rồi ngộ ra nhiều điều, ông bà ta lúc xưa hay nói, 9 người thì 10 ý. Mà tranh luận cái quan điểm chắc tới Tết Công Gô cũng chưa xong. Vậy tại sao ta cứ tranh cãi chi cho nó mệt cái thân, mất năng lượng rồi sinh ra quạu quọ, hụt hẫng hay bất cần đời. Rồi cũng người nói sao mày không có chính kiến, mày làm vậy sao người khác nghe được mày. Tôi chỉ cười, chuyện đời mà, có chính kiến để làm gì? Cứ làm theo phong cách của mình, rồi Thiên hạ thấy thích phong cách đó thì Thiên hạ theo, họ cam tâm tình nguyện theo thì họ sẽ thấy vui hơn, sướng hơn, hãnh diện hơn...còn ngược lạ thì mình phải ra sức mà tranh cãi với họ hoặc tranh luận thì Tổ có mà mất thời gian và năng lượng.
Cứ thế và cứ thế, phong cách Khoa's Trần tôi bây giờ là thế. Làm những gì mình thích, mình đam mê và có ý nghĩa là dc...còn ngược lại cũng chẳng có quan điểm gì về người khác hay chê người khác, thậm chí người ta thích mặc áo hở ngực, nói lời nói ngông cuồng cũng được, bởi đó là cách người khác thể hiện mình hay là style của họ cũng nên, vậy mất công chi tốn thời gian để mà chú ý hay đánh giá. Chắc có ai đó đang nói Khoa's Trần tôi, sống trên đời mà chỉ biết có mình thôi, hay không có chính kiến cũng nên...nhưng đó là đời mà.
- Nói thiệt nghe, tao thấy mày chẳng có cái quan điểm gì rõ ràng, thiên hạ nói gì cũng gật, cái gì cũng cười cười, đồ ba phải.
- Ngày nay, ai nói gì tôi cũng gật, chỉ cười cười. Ngồi ngẫm nghĩ lại, ủa sao lúc xưa mình phê phán thằng bạn mình, bây giờ mình lại như vậy vậy ta.
Thật ra tất cả như thế này, lúc xưa thì mình háo thắng, cái gì mình cũng muốn thể hiện là mình mạnh mẽ, mình phải có cái quan điểm rõ ràng, mình nghĩ lúc nào mình cũng đúng, nhìn Thiên hạ không ai bằng mình, thế là ra sức cãi, ra sức thể hiện ta đây là hiểu biết. Nhưng thực ra ta chả hiểu cái cóc khô gì hết.
Còn nay, chuyện đời dồn dập tới lui, rồi ngộ ra nhiều điều, ông bà ta lúc xưa hay nói, 9 người thì 10 ý. Mà tranh luận cái quan điểm chắc tới Tết Công Gô cũng chưa xong. Vậy tại sao ta cứ tranh cãi chi cho nó mệt cái thân, mất năng lượng rồi sinh ra quạu quọ, hụt hẫng hay bất cần đời. Rồi cũng người nói sao mày không có chính kiến, mày làm vậy sao người khác nghe được mày. Tôi chỉ cười, chuyện đời mà, có chính kiến để làm gì? Cứ làm theo phong cách của mình, rồi Thiên hạ thấy thích phong cách đó thì Thiên hạ theo, họ cam tâm tình nguyện theo thì họ sẽ thấy vui hơn, sướng hơn, hãnh diện hơn...còn ngược lạ thì mình phải ra sức mà tranh cãi với họ hoặc tranh luận thì Tổ có mà mất thời gian và năng lượng.
Cứ thế và cứ thế, phong cách Khoa's Trần tôi bây giờ là thế. Làm những gì mình thích, mình đam mê và có ý nghĩa là dc...còn ngược lại cũng chẳng có quan điểm gì về người khác hay chê người khác, thậm chí người ta thích mặc áo hở ngực, nói lời nói ngông cuồng cũng được, bởi đó là cách người khác thể hiện mình hay là style của họ cũng nên, vậy mất công chi tốn thời gian để mà chú ý hay đánh giá. Chắc có ai đó đang nói Khoa's Trần tôi, sống trên đời mà chỉ biết có mình thôi, hay không có chính kiến cũng nên...nhưng đó là đời mà.