Chính ngày hôm ấy, tôi thấy có một người phụ nữ khoảng tuổi 30, nước da
trắng, ăn mặc lịch sự, đang bước đi trên cánh đồng lúa. Tôi ngạc nhiên
và đặt câu hỏi “Người đó là ai?”. Lúc này, chị ấy đã tiến đến gặp ba mẹ
tôi. Chị có gương mặt phúc hậu, trên môi luôn nở nụ cười rất tươi. Khi
nói chuyện xong chị ra về. Tôi hỏi mẹ: "Ai vậy mẹ?". Mẹ tôi bảo "Chị đó
là tư vấn viên bảo hiểm nhân thọ con ạ".
Người ta khuyến khích mình mua bảo hiểm để có tiền dành dụm lo cho
tương lai các con sau này. Dù đã được nghe giải thích và thuyết phục
nhiệt tình, nhưng ba mẹ tôi quyết định không mua. Vì gia đình đã rất là
nghèo, ngày hai bữa cơm là quý, lo cho các con đi học cũng là khó khăn
lắm rồi, đâu có tiền đâu mà mua bảo hiểm làm gì chứ.
Cứ như thế, năm nào chị cũng lại nhà tôi khuyên ba mẹ tôi mua bảo hiểm.
Lúc này gia đình của tôi đã biết thăm canh được hai vụ một vụ lúa, một
vụ tôm, nên đời sống cũng dần được cải thiện. Lần đầu, khi chị đến nhà,
tôi rất ấn tượng, nhưng hầu như thỉnh thoảng chị lại đến nói về bảo
hiểm, nó có lợi ích như thế này thế nọ, tôi nghe đến phát bực. Tôi nghĩ:
“Bảo hiểm như một thứ gì đó rất xa xỉ, tự dưng nghe người ta nói rồi bỏ
tiền ra mua nếu lỡ mất trắng tay, kiếm ai để lại bây giờ”. Mà chị có
phải là giúp mình không hay thấy mình nghèo ít học rồi muốn lừa để lấy
tiền. Lúc này, suy nghĩ ấy cứ xuất hiện trong đầu tôi mỗi lần chị đến.
Thấm thoát cũng đã mười năm trôi qua, vẫn dáng dấp ấy, dáng đi ấy nhưng
có lẽ lưng đã còng đi vì năm tháng. Tôi nhận ra đó là chị, không ngại
đường xa băng đồng lội ruộng mới đến được nhà tôi. Nước da của chị không
còn trắng như trước nữa mà giờ nó sạm vì nắng gió. Chị nói năng nhẹ
nhàng từ tốn, môi luôn nở nụ cười dù có nghe nhiều câu từ chối khó nghe
của người ít học như gia đình tôi.
Tôi còn nhớ khi ba tôi bệnh, chị thường đến thăm hỏi sức và động viên
tham gia bảo hiểm để phòng khi bệnh tuổi già. Từ lúc ấy tôi có cái nhìn
khác về chị, nhiều năm qua bằng sự nhiệt tình tính nhẫn nại, kiên trì,
biết quan tâm giúp đỡ mọi người chị làm tôi phải thán phục. Thế rồi ba
mẹ tôi quyết định tham gia vào một khoản bảo hiểm nhỏ thử xem sao, cũng
như để đáp trả lại sự nhiệt tình và lòng nhẫn nại của chị.
Hơn hai tháng sau, một gia đình ở làng tôi đã xảy ra một vụ tai nạn
thương tâm. Gia đình của chú ấy chỉ có một người con, trên đường đi học
về đã bị xe tải tông và chết ngay tại chỗ. Buổi tang lễ, tôi cũng có mặt
để an ủi, chia buồn và bắt gặp giọng nói ấy sao mà quen quá, không phải
là ai khác, tôi khẳng định đó là chị.
Tôi tiến đến nơi phát ra giọng nói ấy. Đúng thật là chị hôm nay đi
chung với một người lạ nữa, chị nói thay mặt công ty bảo hiểm có lời
chia buồn đến gia đình. Chị thắp nén hương đặt phong bì tiền lên bàn
thờ. Lúc này đám tang còn rất đông người, ai cúng tò mò về chị và số
tiền kia. Chị giải thích rằng gia đình có tham gia một bảo hiểm nhỏ cho
con em đi học, nên bây giờ em ấy gặp không may nên công ty sẽ gửi lại
cho gia đình một khoản tiền để lo tang lễ. Chị nói xong tôi thấy chú cầm
phong bì tiền như cũng phần nào được an ủi. Khoản tiền ấy đối với gia
đình trong làng quê của chúng tôi vô cùng lớn. Tôi cũng không tin vào
mắt mình nữa.
Đến bây giờ tôi mới hiểu mới tin rằng, chị đang giúp các gia đình nghèo
khổ như chúng tôi có thể mua được bảo hiểm phòng khi bệnh tật hoặc gặp
chuyện không may, cũng có thể lo cho con em ăn học đến nơi đến chốn. Giờ
đây tôi mới hiểu bảo hiểm rất có ích cho cuộc sống, mang đến nhiều ước
mơ tươi đẹp cho các em sau này. Chị làm cho tôi biết được rằng bảo hiểm
nhân thọ là của mọi người, ai cũng có thể tham gia được chứ không phân
biệt giàu hay nghèo. Tôi tin bảo hiểm nhân thọ có lợi ích thật sự như
tôi đã tin ở chị.